Tình yêu (...)

9/21/07


Ngọt ngào và cay đắng, có lẽ đó là những gì tôi cảm nhận được từ tình yêu. Tôi nghĩ rằng nếu không có được 2 điều đó thì không phải yêu thật sự rùi.
Khi yêu, tôi luôn nghĩ về những điều ngọt ngào thôi, nhưng đâu ngờ rằng những cay đắng đang dần dần lấn sâu vào trong con người tôi bên cạnh những niềm vui nho nhỏ trong con tim luôn cháy bỏng của tôi.

Bên cạnh em, thật sự tôi cảm thấy rất vui và trong mắt tôi dường như không ai hạnh phúc như tôi. Em đâu biết chỉ một chút tình cảm em dành cho tôi thôi thì con tim tôi đã cảm thấy ấm áp rồi. Em đâu biết chỉ một hành động nhỏ nào đó thôi của em thôi cũng có thể làm cho tôi có cảm giác như chân mình đang rời khỏi mặt đất. Em đâu biết tôi không mong sẽ nhận được nhiều tình cảm từ em như tôi vẫn mong. Em đâu biết em giúp tôi nhận ra những mảnh ghép còn thiếu ở bản thân mình. Em đâu biết ...

Biết nói sao đây? Nhưng tôi biết trong tình yêu thì ko thể trách gì được. Đôi lúc, em cư xử thật "vô tâm" với tôi em biết không? Em có biết cảm giác tôi lúc đó như thế nào không? Buồn một chút nhưng tôi sẽ ko nản mà trái lại nó cho tôi thêm sức mạnh để đi tiếp và yêu em, và khi đó có lẽ tôi đang cảm thấy rằng tôi đang yêu em nhiều hơn...

...Phải chăng tôi đang dối trá ? Làm sao em có thể hiểu được, làm sao em có hiểu được tôi đang nghĩ gì? Nhưng chắc chắn em sẽ hiểu tôi, hiểu tôi yêu em như thế nào ...

Tôi cảm ơn em, thật sự cảm ơn tình yêu em đã dành cho tôi ...

Nếu tình yêu của em là những hạt cát tôi sẽ là bàn tay. Anh sẽ nắm chặt hay hờ thôi em nhỉ? Anh nắm chặt, cát sẽ lọt qua kẽ tay và rơi xuống! Nhưng nếu nắm hờ, anh sợ, cát sẽ theo gió bay xa mất ...

Đó có phải là tình yêu ???

9/18/07




(Bài này mới lụm được trên mạng )

magnifyTim của bạn đập nhanh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi,và giọng nói của bạn phải chạy theo để bắt kịp với lòng ngực của bạn:

→ đấy không phải là yêu, đấy là thích

Có phải bạn không thể nào giữ cho mắt và tay của bạn khỏi họ?

→ Đấy không phải là yêu, đó là sự thèm muốn…

Có phải là bạn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người?

→ Đó không phải là yêu, đó là may mắn.

Bạn muốn họ tại vì bạn biết họ ở đó.

→ Đó không phải là yêu, đó là sự cô độc.

Có phải bạn ở lại vì sự thú nhận tình cảm của họ, bạn không muốn làm họ đau lòng???

→ Đó không phải là yêu, đó là lòng thương hại.

Có phải bạn ở đó vì họ hôn bạn, nắm tay bạn????

→ Đó không phải là yêu, đó là trở nên không tin tưởng

Có phải bạn thuộc về họ vì vẻ bề ngoài của họ làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơnm một nhịp?

→ Đó không phải là yêu, đó là sự mê muội

Có phải bạn tha thứ nhưng lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm đến họ?

→ Đó không phải là yêu, đó là tình bạn

Bạn nói với họ mỗi ngày họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?

→ Đó không phải là yêu, đó là nói dối

Có phải bạn bằng lòng đưa cho họ tất cả những thứ bạn yêu thích vì lợi ích của họ?

→ Đó không phải là yêu, đó là lòng thảo

Có phải trái tim của bạn nhói đau và vỡ vụn khi họ buồn?

→ Vậy đó là yêu.

Có phải bạn thu hút những người khác, nhưng bạn ở lại với họ một cách trung thành mà không chút hối hận?

→ Vậy đó là yêu.

Có phải bạn chấp nhận những lỗi lầm của họ, vì đó là một phần tính cách của họ?

→ Vậy đó là yêu.

Có phải bạn khóc vì những nỗi đau của họ, thậm chí là họ luôn cứng cỏi?

→ Vậy đó là yêu.

Có phải con mắt của họ nhìn thấu con tim thật sự và chạm vào tâm hồn của bạn?

→ Vậy đó là yêu.

Những bài viết của Trịnh Công Sơn về tình yêu

9/17/07

"Tôi là kẻ vô đạo trong tình yêu
những khi tôi giận hờn cuộc đời.
Khi cuộc đời yêu tôi,
tôi sẽ là tín đồ của tình yêu. "



CUỘC SỐNG KHÔNG THỂ THIẾU TÌNH YÊU


Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu.

Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu.

Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù.

Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì. Có người đã nói như vậy.

Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu".

Diễm của những ngày xưa

Thuở ấy, có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây Long não lá li ti xanh mướt để đến trường.

Nhiều ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái vẫn đi qua dưới những vòm cây long não.
Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua. Những ngày nắng ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa mưa Huế, người con gái đi qua nhoà nhạt trong mưa giữa hai hàng cây long não mù mịt.

Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp hàng long não để đến trường.
Từ ban công nhà tôi nhìn xuống, cái bóng ấy đi đi về về mỗi ngày bốn bận. Thời buổi ấy những người con gái Huế chưa hề dùng đến những phương tiện có máy nổ và có tốc độ chóng mặt như bây giờ. Trừ những người đi quá xa phải đi xe đạp, còn lại đa số cứ chậm rãi đến trường bằng những bước đi thong thả hoàng cung. Đi để được ngắm nhìn, để cảm thấy âm thầm trong lòng mình là một nhan sắc. Nhan sắc cho một người hay cho nhiều người thì quan trọng gì đâu. Những bước chân ấy từ mọi phía đi về những ngôi trường với những cái tên quen thuộc, đôi khi còn quá cũ kỹ. Đi để được những con mắt chung quanh nhìn ngắm nhưng đồng thời cũng tự mình có thời giờ ngắm nhìn trời đất, sông nước và hoa lá thiên nhiên. Long não, bàng, phượng đỏ, mù u và một dòng sông Hương chảy quanh thành phố đã phả vào tâm hồn thời con gái một lớp sương khói lãng mạn, thanh khiết. Huế nhờ vậy, không bao giờ cạn nguồn thi hứng. Thành cổ, lăng tẩm, đền đài khiến con người dễ có một phần nào hoài niệm về quá khứ hơn và một phần nào cũng giúp cho con người được cứu rỗi ra khỏi vòng tục luỵ. Và từ đó, Huế đã hình thành một không gian riêng. Nó không cám dỗ như cõi phồn hoa đô hội nhưng nó là mạch nguồn gợi cảm nhẹ nhàng riêng. Từ đó con người bỗng đâm ra mơ mộng và mơ ước những cõi trời gần như không có thực.

Nhưng sự thật và mơ là gì? Thật ra nói cho cùng cái này chỉ là ảo ảnh của điều kia. Và với những ảo ảnh đó đã có một thời khá dài lâu những con người lớn lên trong thành phố nhỏ nhắn đã dệt gấm, thêu hoa những giấc mơ giấc mộng của mình.
Đó cũng là thời gian mỗi sáng tinh mơ, mỗi chiều, mỗi tối, khi tiếng chuông Linh Mụ vang xa trong không gian, truyền đi trên dòng sông để đến với những giấc mộng của mình.
Thời gian trôi đi ở đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ con người không còn cảm giác về thời gian. Một thứ thời gian không màu sắc, không bóng hình, chỉ có cái chết của những người già vào mùa đông quá rét mới làm sực tỉnh và bỗng chốc nhận ra tiếng nói thì thầm của lăng miếu, bia mộ của những vùng núi đá chung quanh.

Trong không gian tĩnh mịch và mơ màng đó, thêm chìm đắm vào một khí hậu loáng thoáng liêu trai, người con gái vẫn đi qua đều đặn mỗi ngày dưới hai hàng cây long não để đến trường. Đi đến trường mà đôi lúc dường như đến một nơi vô định. Định hướng mà không định hướng bởi vì những bước chân ngày nào ấy dường như đang phiêu bồng trên một đám mây hoan lạc của giấc mơ.

Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một dòng sông, qua những hàng cây long não, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt để cuối cùng đến một nơi hò hẹn.
Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường - giấc mơ liêu trai ngày nào sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.
Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi rất xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng vẫn phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa.


Lyric ...

9/3/07

Lyric mấy bài hát nè, mình nghĩ các bạn thík. Ý nghĩa lắm ...

Blog đã được chuyển đếnHTTP://KYQUAN.INFO - when the music PLAY

Loading ...